Hahalolo của tôi, của bạn và của chúng ta…

Bây giờ là thời điểm mọi người đang hân hoan dịp cuối năm, khi bữa tiệc tất niên của Hahalolo chỉ còn hai ngày nữa thôi. Thì bất chợt như một thói quen hai năm nay, cứ đến dịp này là tôi lại nhớ về những bữa tiệc tất niên cùng Hahalolo của các năm trước. Tôi nghĩ nó đủ dài để viết nên một câu chuyện. Tôi muốn chia sẻ với mọi người, với đồng nghiệp của tôi những cảm xúc, lời tự sự của mình trong ngôi nhà chung Hahalolo trước thềm năm mới.

Tôi đến với Hahalolo đó cũng là một cái “Duyên”. tôi không nghĩ tôi và Hahalolo gắn bó với nhau thời gian lâu đến như vậy. Bởi vì ngay từ đầu tôi không nghĩ mình sẽ được thực tập và làm việc ở Hahalolo – một môi trường mà trước giờ tôi chưa hề hay biết đến. Tôi nghĩ rằng mọi cuộc gặp gỡ trên đời này đều là do cái duyên và Hahalolo cũng vậy. Duyên ở chỗ lần đầu thực tập của tôi cũng đúng vào lúc lần đầu tiên Hahalolo làm một bước tiến vào trường Đại học. Lúc đó có thể tôi sẽ chọn con đường khác không phải với Hahalolo, có thể ở môi trường khác, một công việc khác nhưng không, khi được nghe giới thiệu về Hahalolo, trong đầu tôi thoáng nghĩ môi trường này có thể hợp với tôi và nó làm tôi thấy khá là hứng thú. Sở dĩ tôi nói cùng là một ngôi nhà chung nhưng Hahalolo trong tôi và trong các bạn không giống nhau âu cũng là vì “Chung nhà, khác thời điểm”. Tôi đến với Hahalolo lúc đó phải nói là còn sơ khai lắm. Khó khăn ở chỗ mọi thứ đều là khởi đầu, cơ sở vật chất không mấy tiện nghi, nhân viên chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chính tôi lúc đó cũng là một trong những mảnh ghép đầu tiên tạo nên bức tranh Hahalolo. Cũng chính vì vậy tôi đã có thể cảm nhận Hahalolo một cách gần như là trọn vẹn và đầy đủ nhất. Để mỗi dịp cuối năm, tôi có thể nhìn lại Hahalolo thay đổi như thế nào, mỗi cái tết của Hahalolo đổi thay ra làm sao?

Tôi còn nhớ bữa tiệc tất niên Hai năm đầu tiên được đón tại Hahalolo, với cương vị là một thực tập sinh còn non trẻ, lúc đấy mọi thứ với tôi khá là bỡ ngỡ và ngại ngùng. Phải gọi là điều kiện khi đó không cho phép, không được đầy đủ khang trang như bây giờ, nhưng thứ luôn dư dả chính là cái “Tình”. Nói đó là bữa tiệc tất niên hoành tráng cũng không đúng. Chỉ là sau buổi làm việc cuối cùng của năm, mọi người mỗi người một tay dọn dẹp lại phòng ốc, bàn làm việc, lau từng cánh quạt, từng khe cửa, lau từng bậc cầu thang…cảm giác như đang dọn nhà mình chứ không phải là công ty nữa. Dọn dẹp, cúng kiếng xong xuôi mới cùng nhau ngồi quây quần lại. Chúng tôi chỉ ngồi vỏn vẹn trong hai chiếc bàn tròn tối đa 20 người mà còn trống một vài chỗ trước khoảng sân trống trong khuôn viên của ngôi nhà thuê. Không có sân khấu, không có âm thanh ánh sáng, không có MC cũng chẳng có một kịch bản chỉn chu nốt. Ấy vậy mà tôi thấy mọi người chúc nhau, nói cười vui vẻ, ấm cúng biết bao nhiêu. Có lẽ lúc đó chúng tôi coi nhau như người nhà, cùng hướng chung đến một tương lai sáng hơn và những buổi tiệc đông hơn, đầy đủ hơn nữa, sau này…

Đúng là “Niềm tin tạo ra hiện thực”. Khi mà tất niên năm thứ Ba của Hahalolo đã trọn vẹn hơn nhiều. Nhân sự bấy giờ cũng gấp đôi, gấp ba. Tôi cũng không tưởng tượng được Hahalolo có thể thay đổi nhanh đến như thế chỉ trong một năm. Mọi thứ hoàn hảo từ kịch bản đến hiện thực mà tôi nghĩ mỗi nhân viên Hahalolo đều cảm thấy tự hào. Cũng là lúc tôi nhận ra chúng tôi càng ngày càng có ít cuộc gặp gỡ, ngồi chung trò chuyện ấm cúng như trước đây. Nhưng tôi hiểu đó cũng là quy luật bù trừ cả, đó là điều tất yếu khi HHLL lớn mạnh và vươn xa.

Đến năm nay có lẽ là năm thứ Tư được đón tất niên ở Hahalolo. Cũng coi như là một trong những nhân viên kì cựu, có thâm niên rồi, không còn là một sinh viên, một nhân viên chập chững nữa mmà là ở một cương vị khác. Bữa tiệc tất niên năm nay không khí thay đổi hẳn, với sự giúp sức của lực lượng nhân sự hùng mạnh và đông đảo tôi thấy mọi người tưng bừng hơn nhiều, mỗi người một tay lau dọn phòng ốc, chỗ làm việc tôi liền liên tưởng đến không khí đón tết đầm ấm, hạnh phúc của một gia đình. Mà năm nay gia đình ấy đông đúc thành viên hơn, sung túc hơn năm ngoái. Tôi cũng tự mình góp chút công sức trong khâu tổ chức để góp phần cho bữa tiệc được chỉn chu và hoàn hảo. Sự gắn kết là điểm cốt lõi trong Hahalolo nên tôi luôn kì vọng rằng giữa mọi người vẫn luôn giữ được sự gắn kết này dù bất kì ở đâu, trong thời gian nào.

Có lẽ các bạn đến với Hahalolo ở thời điểm sau này may mắn hơn chúng tôi trước đây ở một khía cạnh nào đó. Khi Hahalolo của chúng ta đã ổn định và ngày càng phát triển hơn. Chúng ta đầy đủ hơn, có những bữa tiệc hoành tráng hơn thì đối với riêng tôi, được đi với Hahalolo từ những ngày đầu khó khăn đó là may mắn của tôi. Để bây giờ sau mỗi năm nhìn lại có thể thấy được Hahalolo từng bước đổi thay, để thấy được tình yêu với Hahalolo ngày một lớn dần và để thấy được sự nỗ lực của bản thân là hoàn toàn xứng đáng.

Chúng ta ngồi đây, tất thảy đều cùng chung một tình yêu, một niềm tin với Hahalolo, nhưng cảm nhận của bản thân mỗi người về Hahalolo có lẽ sẽ tùy thuộc vào thời điểm các bạn kết duyên hay cách mà các bạn thể hiện đối với tình yêu ấy. Dẫu biết rằng người đến và đi là quy luật của cuộc sống nhưng tôi luôn hi vọng chúng ta có thể đồng hành với nhau lâu hơn, tạo ra những bữa tiệc tất niên lớn hơn, hoành tráng hơn. Để làm được điều này ngoài cái “duyên” với Hahalolo ra thì bản thân mình cần phải cố gắng nỗ lực nhiều để sau này những bữa tiệc tất niên sau chúng ta cùng nhau nhìn lại và nhớ là “Chúng ta đã cùng nhau tạo nên bức tranh Hahalolo đẹp đẽ đến thế!”

Nguồn: Trần Thị Ngọc Trà My